Lời nói đôi lúc không thể hiện được bản chất, nó ảnh hưởng một phần nhỏ từ điều đó, còn lại là ảnh hưởng từ môi trường, hoàn cảnh. Tôi nói thế có đúng không? Bạn đừng so sánh tính cách của ai đó hoặc đánh giá họ qua lời nói. Bạn chưa đủ để đánh giá từng chữ người ta nói ra đâu. Nếu không, người xưa chẳng có câu "khẩu phật tâm xà" rồi bạn. Hãy thực tế chút đi.
Nói dông nói dài cũng chỉ tóm lại là chả hiểu sao những đứa ba hoa mồm mép vẫn sống tốt. À, cũng đúng thôi, đời có thiện - ác, ắt phải có trung thực - dối trá. Cái gì trên đời cũng tồn tại hai thái cực đối lập như âm - dương. Bạn dối trá bao nhiêu thì đường đến cái ác của bạn càng gần lại bấy nhiêu. Bạn có tin rằng trên đời thật sự có "mắt Trời" hay không? Khái niệm nghe phù phiếm nhưng nó có thật đó bạn. Không phải một điều gì quá linh thiêng mà chính là do tâm của mỗi người là một con mắt sáng nhất. Bạn có lương tri, có trái tim, bạn sẽ nhận ra đâu là đúng, sai. Cho rằng bạn cố phớt lờ mọi thứ vì một điều gì đó nhưng quay lại, bạn vẫn sẽ đứng về lẽ phải. Nhưng, nếu bạn đang dần bước đến ngưỡng cửa không còn phân biệt được những gì mình đang làm thì xin lỗi, bạn đã bước qua ranh giới của người và tiến về phần "con" rồi. Trong mắt tôi, bạn là một con thú không hơn không kém, có người "tốt bụng" gán cho bạn là "quỷ", nhưng xin lỗi, quỷ vốn không xuất hiện rõ ràng như bạn trước mắt tôi, một thực thể hiện hữu và mang tâm tính không phải của người thì còn gì khác ngoài con thú?
Tôi nói thế, bạn có sáng mắt ra chưa?